Tôi đã lâu không ước mơ cho bản thân mình nữa

Trước đây tôi có nhiều ước mơ, đúng ra thì mỗi giai đoạn trong cuộc sống tôi chỉ có một ước mơ. Lúc bé vừa đi học vừa phụ bố mẹ làm đồng áng, tôi ước mơ mình học thành tài để thoát khỏi cảnh khổ cực. Khi đậu học đại học tôi ước sau này có thể làm công ty nước ngoài để kiếm được nhiều tiền. Lúc đã có được công việc như mong ước thì tôi lại nghĩ nếu được sang nước ngoài định cư, làm việc thì mới là tốt nhất. Khi sang được Đức rồi tôi lại thấy ở đâu không quan trọng, phải làm chủ kinh doanh thì mới giàu có. Rồi tôi cũng tự hào khi mở được cho mình một tiệm nail, nhưng tôi lại nhanh chóng cảm thấy cuộc sống mình vẫn chưa hoàn hảo. Tôi bị phụ thuộc quá nhiều vào chính kinh doanh mình mở ra, sức khoẻ thì xuống dốc, thời gian cho cuộc sống riêng  cũng không có, tôi lúc này lại ước mơ tìm được cơ hội hay công việc mới nào đó vừa có thể kiếm được nhiều tiền, vừa nhàn nhã, tự do. Rồi khi Nu Skin đến và hiện thực hoá giấc mơ của tôi, nhưng lạ thay, tôi không mơ những giấc mơ lớn hơn cho riêng mình nữa, mà lại mơ cho người khác.

Giờ nghĩ lại thấy bản thân mình từ trước đến nay toàn những suy tính, ước mơ cho bản thân nhưng cuối cùng cũng đâu có được bao nhiêu ngày thực sự thảnh thơi, hạnh phúc. Tôi từng ngây ngô nghĩ rằng việc định cư ở các nước tiên tiến, phát triển chính là đích đến màu hồng của cuộc đời mình. Nhưng hoá ra đây cũng chỉ là điểm khởi đầu của một chặng đường dài học tập và thích nghi với cuộc sống mới, và để có cuộc sống tốt cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn. Người Đức có lòng tự tôn dân tộc rất cao, họ hiểu tiếng Anh của tôi đấy nhưng lại trả lời bằng tiếng Đức. Vậy nên từ những ngày đầu tiên tôi đã biết mình lại phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa. Công việc đầu tiên của tôi là làm thu ngân cho hãng điện tử. Đối với một đứa chỉ mới bập bẹ được vài câu tiếng căn bản như tôi quả thật rất khó khăn khi giao tiếp với khách hàng nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi xem đây là một cơ hội để ép bản thân, để học hỏi và thành thạo tiếng Đức nhanh hơn. Rồi cũng như bao người phụ nữ khác, tôi có một gia đình nhỏ của riêng mình. Vì tôi sinh đôi nên đòi hỏi gấp đôi thời gian và công sức để chăm sóc cho con. Lúc này tôi nghĩ rằng nếu mà cứ đi làm cho hãng thì thời gian cho con rất ít, bố mẹ lại ở xa không giúp được. Thế là máu kinh doanh làm chủ trỗi dậy, tôi nghỉ làm hãng và đi học nail. 

Khi con được 3 tuổi thì tôi cũng gom góp được đủ tiền để thuê một mặt bằng mở tiệm nail. Vì tôi vừa làm chủ vừa làm thợ nên thu nhập từ tiệm nail khá gấp đôi so với làm hãng. Cũng vì vậy mà tôi trở nên tham lam, làm ngày làm đêm quên mất mục đích ban đầu của mình là có thể cho con nhiều thời gian hơn. Vì nhà cách tiệm 1 tiếng đồng hồ lái xe nên mỗi ngày tôi mất 2 tiếng để đi lại. Tôi phải rời nhà từ sớm, đến tối về thì hai con đã ngủ mất. Vì cả tuần đã làm việc cật lực nên đến chủ nhật tôi phải ngủ bù mãi đến tận xế chiều mới được trò chuyện cùng con một chút. Mỗi lần trường con có tổ chức hoạt động cần phụ huynh đến tôi cũng không thể sắp xếp được. Tôi cảm thấy có lỗi với con vô cùng khi lần nào tôi cũng phải muối mặt gọi điện cho cô giáo xin phép không đến. Lúc đó, tôi ước mình có thể mua được một ngôi nhà lớn, vừa dùng để ở vừa có thể làm tiệm, vậy thì mỗi ngày tôi có thêm 2 tiếng để bên con.

Tôi nỗ lực ngày đêm và có khi làm luôn cả cuối tuần, sau 4 năm tôi cũng đã có khả năng mua được ngôi nhà nhà 4 tầng, với tầng trệt là tiệm nail. Tôi tiết kiệm được 2 tiếng đi lại, cũng đã được thoả ước mơ nấu ăn cho con mỗi ngày không cần phải thuê người. Nhưng vì cố gắng quá sức mà tôi bắt đầu bị đau lưng. Lúc nào ngồi làm cho khách tôi cũng than đau  nhức, trong người lúc nào cũng mệt mỏi, khó chịu. Tôi cũng muốn thuê thêm thợ nhưng nếu vậy thì không còn dư giả nhiều. Hơn nữa, các tiệm nail ở Đức luôn trong tình trạng thiếu thợ, vì vậy họ rất hiếm khi làm nghiêm túc mà làm kiểu rong chơi, thích nghỉ lúc nào thì nghỉ, không làm ở tiệm này thì làm tiệm khác, thái độ làm việc cũng không được chu đáo, tận tình dẫn đến tình trạng khách hàng không quay trở lại. Tôi vừa đau lưng vừa đau đầu không biết làm sao thì may mắn được người bạn mua giùm một sản phẩm thực phẩm chức năng để sử dụng thử. Mình có bệnh thì vái tứ phương chứ cũng không có kỳ vọng gì nhưng sau 3 tuần thì một ngày có người khách hỏi: “Sao hôm nay tôi không thấy cô than đau như mọi ngày nữa ha?” Lúc đó mình mới nhận ra mình đã hết đau cả tuần nay mà quên mất, chỉ mải làm thôi. Thấy sản phẩm tốt nên tôi cũng mua Vitality cho chồng uống và đã chữa hết được chứng dị ứng phấn hoa cũng như dị ứng với nhiều loại trái cây nhiệt đới của anh, dù vậy tôi vẫn không hề biết rằng có thể làm kinh doanh từ các sản phẩm này.

Nhân duyên giữa tôi và kinh doanh Nu Skin tiếp tục đâm chồi khi một hôm nọ, có một bà khách Tây mang một chiếc máy spa đến, bảo là trong 10 phút có thể chuyển đổi diện mạo, khuyên tôi hãy mang vào tiệm để thăng thêm thu nhập. Tôi nghĩ trong đầu làm gì có cái máy nào như thế nhưng vì nể bà khách ruột nên cũng chịu làm Demo. Nhưng tôi nhất quyết không cho làm mặt mà chỉ được thử trên tay. Vì không tin nên làm xong tôi cũng không buồn nhìn kỹ càng mà nói ngay lời chối. Cuối tuần đó tôi kể câu chuyện này cho hai chị gái. Tôi cũng không quên chìa hai tay ra trước để chứng minh rằng suy nghĩ của mình về chiếc máy này là đúng: “Làm gì có chiếc máy nào thần kỳ như vậy, lừa đảo hết”. Nhưng không ngờ là hai chị gái tôi đều chỉ vào cánh tay được làm demo và hỏi sao trông phần da này căng mịn đẹp thế. Tôi ngớ người ra, nhìn lại thì quả thật đúng vậy. Trời ơi, xuýt nữa tôi đã bị định kiến bản thân che mắt và bỏ qua cơ hội kinh doanh một sản phẩm kỳ diệu như vây. Về nhà tôi gọi lại cho bà ấy ngay thì mới biết là hoá ra chiếc máy này là Galvanic Spa và cũng là của Nu Skin. Tôi lập tức tìm hiểu trên mạng và tìm được anh Dean Nguyễn. Tôi quyết định chọn theo anh vì dù sao người Việt làm việc hay hỗ trợ nhau cũng dễ hơn với người nước ngoài. Trong 2 tuần chờ anh Dean về Mỹ lại giúp tôi mở mã số thì tôi lục tung hết trang web suối nguồn tươi trẻ của anh ra để đọc, để nghe. Càng nghe tôi càng say sưa trước công nghệ ageLoc và hạnh phúc khi lờ mờ nhận ra đây chính là cơ hội kinh doanh trong mơ mà mình đang đi tìm. Tôi có thể tự do, làm lúc nào cũng như ở đâu đều được, nhưng điều tôi quan tâm nhất là tính kế thừa cho con cái. Vì nếu không làm tiệm nail nữa thì coi như gia đình chẳng còn gì, nhưng nếu có hệ thống kinh doanh vững chắc thì cho dù mình không làm nữa, di sản để lại cho con vẫn tiếp tục tăng lên. Tôi không ngần ngại đóng cửa đóng cửa tiệm 2 tuần để sang Utah dự Convention theo lời khuyên của anh Dean. Sau đó trở về, tôi chính thức làm Nu Skin và hầu như là người Việt làm Nu Skin đầu tiên tại Châu Âu.

Tôi mở thêm một phòng chăm sóc da ở tầng 2 bởi phản ứng của khách hàng với sản phẩm Nu Skin rất tốt. Nhưng đến khi tôi chia sẻ cho người quen, bạn bè thì hầu như ai cũng tránh né. Tôi rất hiểu cho họ vì lúc này Amway đang làm cộng đồng người Việt tại đây chao đảo. Họ nghĩ rằng muốn làm Nu Skin cũng phải bỏ ra một khoản tiền lớn để mua sản phẩm. Tôi phải nghe rất nhiều những câu này: “Lại đa cấp à, lại giống Amway à”. Tuy không quá nặng nề nhưng chia sẻ hằng tháng trời mà không kiếm ra được một người để đồng hành cũng khiến tôi rất buồn và khóc nhiều. Nhờ có sự động viên của chồng và chị Dung, tôi cố gắng như giai đoạn này mình đang gieo hạt, những người từ chối là những hạt lép, rồi cuối cùng sẽ gặp được những hạt giống đủ chất lượng để nảy mầm. Thực ra cũng nhờ một phần lửa kinh doanh và niềm tin về sản phẩm, về công ty nên cho dù đi chậm hơn người khác nhiều tôi vẫn kiên trì gieo hạt. Tính ra thời gian mà tôi dành cho Nu Skin rất ít, mỗi ngày chỉ 2 tiếng buổi tối nên sau 3 năm tôi mới được Ruby. Nhưng chỉ ít thời gian sau thì đội nhóm tôi xảy ra biến động lớn. Một người thấy hệ thống khác cho nhiều lợi ích vật chất tức thời hơn nên đã lôi kéo gần như hầu hết hệ thống của tôi đi sang đó. Tôi thất vọng về những người đồng đội nhiều hơn là tiếc rẻ vị trí Ruby. Tôi bình thản và bắt đầu lại mọi thứ, thực ra là vẫn làm những việc mà từ trước đến nay tôi vẫn làm. Tôi nhận ra lúc này tôi làm Nu Skin là vì đam mê, tiền chỉ là thứ yếu. Tôi nhận ra từ ngày bước vào kinh doanh này, con người và cuộc sống của tôi đã thay đổi nhiều đến mức tôi chỉ muốn lan toả và chia sẻ cho càng nhiều người càng tốt. Trước đây tôi chỉ biết làm làm và làm, không cần biết bữa sáng thế nào là tốt hay không tốt, có ngày chỉ uống mỗi ly café rồi làm đến tối mới chịu ăn một gói mì. Từ điển của tôi không hề có từ  “phòng bệnh”, chỉ biết làm sao để có nhiều tiền, khi nào bệnh thì đi bác sĩ. Giờ ngược lại, tôi giao việc bớt cho thợ, ngày nào cũng dưỡng da, làm đẹp, một tuần đi bơi mấy lần, cứ đến cuối tuần dẹp hết đi chơi cùng gia đình, mọi sự kiện ở trường của con tôi đều đến hết, thậm chí giờ tôi còn có thời gian để trồng hoa nữa. Cuộc sống của những người đồng đội cũng tốt lên mỗi ngày, trong số đó còn có cả những người tạo ra được sự ảnh hưởng trong phong cách sống và cùng tôi lan toả niềm vui đến nhiều người khác nữa như em Linda Nhung ở Na Uy. Cả đời tôi chưa bao giờ thực sự sống thảnh thơi, vui vẻ và nhiều ý nghĩa như vậy.

Hẳn bạn đang nghĩ rằng thu nhập tại Nu Skin của tôi rất cao nên mới có được cuộc sống tốt, nhưng thực ra thì không, phải mất 5 năm tôi mới lên được Diamond và có thu nhập bằng tiệm nail. Và hiện tại tôi còn dự tính bán tiệm nữa. Được tự do và để lại di sản cho con cái thì từ trước đến nay tôi vẫn mơ, nhưng hiện giờ tôi không còn tập trung vào nó nữa. Bởi rõ ràng, khi tôi khoẻ, tôi đẹp và tôi hạnh phúc, tôi mong ước cho những người xung quanh cũng khoẻ, cũng đẹp và cũng hạnh phúc giống tôi thì chỉ trong 2 năm tôi đã đạt được còn nhiều hơn 3 năm trước đó. Và chỉ có cách bán tiệm đi tôi mới có thể thực hiện ước mơ mà nhiều năm trước, khi lần đầu tiên tham dự Convention ở Utah tôi đã ấp ủ. Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó mình đã rất sốc khi thấy mười mấy ngàn người trên khắp thế giới tụ họp lại.  Người Châu Á rất nhiều, Trung Quốc thì không nói nhưng số người Người Hàn và Nhật được vinh danh trên sân khấu cũng áp đảo số lượng người Việt. Mỹ phẩm của Hàn và Nhật nổi tiếng và được ưa chuộng khắp thế giới mà họ vẫn làm Nu Skin và thành công nhiều như vậy chứng tỏ công nghệ, sản phẩm và cơ hội Nu Skin rất tuyệt vời. Niềm tin của tôi một lần nữa được khẳng định. Ngay lúc đó, tôi đã ước rằng 5 năm sau, sân khấu này sẽ phải ngập tràn người Việt. Dù bây giờ đã hơn 5 năm, người Việt cũng đã có chỗ đứng trên sân khấu vinh danh của Nu Skin, nhưng thị trường chăm sóc sức khoẻ và làm đẹp vẫn còn rất lớn, người Việt mình ở khắp nơi vẫn còn loay hoay đi tìm lời giải cho giấc mơ có được cuộc sống tốt đẹp hơn, và đã đến lúc, tôi cùng chồng thực hiện ước mơ đó, nhưng với kích thước sân khấu lớn hơn, và không ngừng lớn hơn nữa.