Vượt biên một mình còn được thì làm Nu Skin khó mấy tôi cũng theo

Dù là con gái nhưng năm mười bảy tuổi tôi đã một mình theo tàu đi vượt biên. Sợ bị bắn chết lắm chứ, sợ bị bỏ mạng giữa đại dương lắm chứ, sợ cô độc lắm chứ nhưng động lực giúp gia đình thoát khỏi cái nghèo đã cho tôi can đảm vượt qua mọi nỗi sợ đó. Khi cuộc sống đã tạm yên bình nơi đất khách quê người, tôi đã làm tròn được bổn phận với mẹ và các chị em, thì việc bảo đảm một tương lai tốt đẹp cho con là động lực lớn nhất và duy nhất khiến tôi quyết tâm phải thành công tại Nu Skin, dù cho bản thân không có bất kỳ tài năng hay tố chất gì.

Nhiều người quen cũ vô cùng bất ngờ khi biết tôi hiện tại kinh doanh Nu Skin hoàn toàn bằng phương tiện online, kinh doanh qua mạng xã hội. Tôi lúc trước thực sự là mù công nghệ, đến việc mỗi lần muốn chat với vài người bạn bằng Yahoo thì tôi đều phải nhờ cô bạn chứ không biết mò mẫm ra sao. Vậy đó, mà bây giờ tôi dùng Facebook để kinh doanh, họ nghe thì sốc là đúng rồi. Nhưng họ chỉ biết mỗi cái vượt khó đó của tôi thôi, đâu biết rằng làm Nu Skin đối với tôi còn nhiều cái khó hơn gấp trăm lần. Nhưng khó gì thì khó, mười bảy tuổi tôi vượt biên một mình còn được mà. Nhà tôi lúc ấy ở Trà Vinh khó khăn lắm. Tôi là con thứ hai, trên tôi còn một chị nữa. Ba tôi mất từ khi tôi mới chỉ có hơn một tuổi, em gái thì mới được hai mươi ngày. Mẹ tôi không lấy chồng nữa mà ở vậy nuôi ba chị em. Mỗi ngày tôi đi học về đều phải làm việc nhà và đi rẫy phụ mẹ. Nhà tôi tuy nghèo nhưng không muốn vay nợ ai. Thực ra nếu có vay cũng chẳng ai cho vì đến bà con họ hàng còn tỏ vẻ khinh khi, mượn mấy lon gạo cũng sợ mình không trả nổi. Cũng không trách được họ, thời ấy ai chẳng khổ. Tôi học đến lớp 9 thì quyết định nghỉ học để đi làm phụ mẹ, vậy đó mà cũng có khá lên đâu, muốn mua cái áo mới mặc Tết cũng không có tiền. Rồi thấy có một số người trong xóm sau khi vượt biên thành công, gửi tiền về cho ba mẹ anh chị em sống sung sướng, rồi xây nhà cất cửa. Tôi nghĩ rằng chỉ cần vượt biên thì nhà mình mới có cơ hội thoát khỏi cuộc sống khổ sở. Ban đầu mẹ không cho nhưng tôi nhất quyết phải đi. “Nếu mẹ giữ con ở lại thì con sẽ không đi làm gì hết!” Tôi nói vậy nên mẹ biết không cản được tôi. Bà không còn cách nào khác ngoài việc nhìn con gái mạo hiểm.  Bước lên tàu là trong lòng đếm không hết bao nhiêu lo lắng, sợ hãi. Vậy mà tôi còn phải làm việc đó nhiều lần. May mắn là tôi không bỏ mạng giữa biển mà được tàu vớt lên và đưa về Nhật. Nhưng gần một tháng trước đó nước Nhật đã đóng cửa và áp dụng chính sách thanh lọc. Tôi phải ở trong trại tị nạn một năm rưỡi mới được gọi đi phỏng vấn. Tôi sợ kinh khủng, trong đầu tôi cứ liên tục hiện ra những câu hỏi: “Lỡ mình không đậu thì sao? Họ sẽ làm gì với mình? Có về được tới Việt Nam không? Nếu về được thì phải bắt đầu lại như thế nào đây?” Và may mắn một lần nữa mỉm cười với tôi ở lại nước Nhật và quan trọng là một cách tự do. Tôi bắt đầu xin việc trong hãng rồi để dành tiền học tiếng, cũng như học thêm bổ túc buổi tối. Tôi không học lên chuyên môn cao bởi thực sự không có điều kiện, tôi cần tiền để phụ giúp gia đình hơn. Thêm nữa là nếu cố gắng học thì tương lai chỉ đỡ được một chút chứ không phát triển rực rỡ hay huy hoàng gì được vì người Nhật rất kì thị người nhập cư. Tôi tiếp tục làm công nhân dây chuyền cho hãng điện tử, ở đâu lương tốt hơn thì tôi làm. Vài năm sau tôi đã có thể đưa mẹ và em sang Nhật và xây dựng cuộc sống. Một nửa cuộc đời đầu của tôi xem như cũng có ý nghĩa.

Rồi tôi cũng lập gia đình, có con. Tuy thu nhập hai vợ chồng cũng đủ để sinh hoạt, nuôi con, trả tiền mua nhà và cũng có dư một chút nhưng lúc này tôi đã 48 tuổi, trong khi con thì chỉ mới vào lớp 1, tôi không thể nào không lo lắng. Bản thân dù rất thích đi du lịch nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc đi đâu ngoài đi đi về về giữa Nhật và Việt Nam. Tôi rất muốn kiếm thật nhiều tiền để cho con một tương lai vững vàng, an toàn nhưng cũng không biết làm cách nào. Vô tình một ngày lướt Facebook thấy một người chị quen biết ở Việt Nam, không hiểu vì sao chỉ bán mỗi kem đánh răng mà suốt ngày đi chơi, lúc nào cũng xinh đẹp tươi cười, nhiều năng lượng, lại có đội nhóm vui quá vậy? Tôi cũng muốn có được cuộc sống như vậy, không muốn lúc nào cũng uể oải, làm về chỉ muốn nằm, hết nằm rồi lại làm việc nhà như hiện tại. Tôi cũng mua kem đánh răng dùng thử thì thấy hay quá, tình trạng chảy máu chân răng của tôi hết hẳn. Tôi nghe chị nói kinh doanh Nu Skin không tốn nhiều thời gian, cũng không cần vốn liếng gì cả nên tôi thử ngay. 

Không biết mọi người như thế nào chứ tôi khi vừa làm Nu Skin đã cảm thấy khó ngay từ bước đầu. Thủ tục làm nhà phân phối ở Nhật rất phức tạp, lằn nhằn, tôi thì không quá giỏi tiếng Nhật, upline thì lại ở Việt Nam. Cuối cùng tôi phải phải nhờ một cô bạn người Nhật gọi lên công ty mới biết được trước tiên tôi phải đăng kí làm khách hàng rồi sau đó mua tờ đơn chuyển đổi làm nhà phân phối, mà tờ đơn đó tôi không được mua mà người bảo hộ ở Việt Nam phải mua, nhưng tôi lại là người trả tiền. Rồi đến bước nộp LOI, tôi phải trả lời được 30 câu hỏi mới được duyệt. Tôi trả lời đi trả lời lại mà vẫn không đúng, đến nỗi phải đi tàu mấy tiếng lên Tokyo giữa trời mua gió bão bùng để được chị nhân viên bên công ty kèm cặp, hướng dẫn chi tiết thì mới đậu. Tôi mù công nghệ đến nỗi không biết được rằng mình có thể mua sản phẩm theo combo để có được giá tốt, đôi khi còn đặt nhầm hàng, dư hàng, bị tuyến dưới trách móc quá trời. Đấy, tôi khờ vậy nên bạn bè mới ngã ngửa khi biết tôi làm Nu Skin, kinh doanh online làm đẹp các thứ. Cũng có người gay gắt hơn: “Sao mày làm đa cấp?”, rồi “Làm cái này rồi mai mốt mất bạn mất bè, rước hoạ vào thân, tiền mất tật mang”. Nhưng tôi cũng cứng lắm. Tôi xài sản phẩm thấy tốt nên tôi bán thôi. Từ khi sinh xong, hai đầu gối tôi rất yếu, đi đứng đều rất khó khăn mà giờ hết hẳn, đi làm về cũng không thấy mệt, ngủ trễ cũng không còn thấy nhức đầu, thậm chí da dẻ còn đẹp hơn. Không biết tiền mất tật mang tới đâu mà mỗi tháng lại có tiền chảy thêm vào tài khoản ngân hàng, tháng 9 này lại được đi du lịch Bali miễn phí. Tôi lại càng không sợ mất bạn bè, bởi họ chẳng nuôi tôi ngày nào, không phụ tôi trả dù một hoá đơn, họ cũng chẳng có trách nhiệm lo cho tương lai con tôi nên cho dù họ có nói gì tôi vẫn làm.

Cứ thế đều đặn mỗi ngày, tôi tranh thủ sau giờ làm thì vào Nu Việt live, vào Zoom nghe để học hỏi và phát triển cùng đồng đội. Trong lúc chờ con đi bơi hay đi học thêm thì tìm kiếm khách hàng, kết nối với ít nhất 3 người, viết bài chia sẻ… Từ khi bước vào cộng đồng người làm Nu Skin, tôi cũng dần để ý đến bản thân nhiều hơn, không những biết đầu tư cho quần áo, chăm chút cho gương mặt mà còn tạo được những thói quen tốt như dậy sớm, tập thể dục, rồi biết mình nên và không nên ăn gì để tốt cho sức khoẻ. Thường thì tôi không cần phải thuyết phục ai nhiều, họ mỗi ngày đều xem livestream chia sẻ sản phẩm lẫn cuộc sống của tôi, vài tuần hay vài tháng sau thì chịu hết nổi nên chủ động nhắn tin đòi mua sản phẩm, đòi hợp tác cùng. Dần dần thu nhập của tôi không còn chỉ đến từ khách hàng mà còn từ hệ thống. Nhưng con đường Nu Skin đâu chỉ mỗi màu hồng, tất nhiên thì những sự từ chối cũng như sự vào ra luân phiên của những người đồng đội thiếu kiên trì cũng vài lần khiến tôi phân vân rằng có nên tiếp tục. Và lần nào tôi cũng để tình yêu với Nu Skin chiến thắng. Thực ra nếu xét về lý trí thì Nu Skin vẫn thắng. Bởi nếu hệ thống của tôi vững vàng thì con tôi sẽ được tự do, thoải mái hoàn toàn trong việc lựa chọn con đường sự nghiệp cho mình. Lỡ chuyện không may xảy ra cho hai vợ chồng thì tính kế thừa của kinh doanh Nu Skin sẽ giúp tôi làm điều đó. Còn giả sử kinh doanh không phát triển rực rỡ như mong đợi thì ít ra tôi vẫn không là gánh nặng của con, không cần phải lui cui, lọng cọng làm việc ở hãng đến năm 60 tuổi. Tôi chẳng mất gì cả, lại còn được hơn, tại sao không tiếp tục?

Trải qua gần 2 năm gắn bó với Nu SKin, tôi rốt cuộc cũng lên được Ruby với mức thu nhập hơn nhiều so với cường độ làm việc mỗi ngày 10 tiếng ở hãng. Dòng tiền mỗi tháng này không những giúp cuộc sống gia đình thoải mái hơn, giúp tôi chuẩn bị tốt hơn cho tương lai mà còn có thể dùng để đi đến những nơi mà tôi từng xem là ước mơ xa vời. Tôi vô cùng tự hào khi thông báo với mọi người rằng tháng 10 này tôi sẽ thực hiện chuyến sang thăm trụ sở công ty tạ Utah, Hoa Kỳ bằng chính tiền tôi làm ra tại Nu Skin. Tôi biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nhưng khi nhìn lại những gì mình đã làm được cộng với sự quan tâm và hỗ trợ nhiệt tình của các anh chị em Nu Skin, đôi khi còn hơn cả những người ruột thịt thì tôi tin rằng bản thân sẽ phát triển thành phiên bản tốt nhất cùng với hệ thống kinh doanh của mình.